Hic. Lúc nãy nhìn thấy quán nét đặc biệt tổ chức cả cuộc thi aoe club nữa. Tự dưng mắt sáng lên như đèn ôtô. Thế là lớ ngớ thế nào lại quay xe đụng trúng đuôi xe của 2 bạn gái vô tội. Cái xe đổ rầm một cái rồi lăn kềnh ra đường. Bị mẹ tao lườm cho cháy mặt.
Còn sao với chăng gì nữa. Là như thế. Muốn tha lôi đống đồ về để ngập nhà mới chịu. Bảo cho cách tiện lợi đỡ tốn kém thì cứng đầu ko nghe. Xong rồi thì đừng có thắc mắc ngày về sao lắm đồ thế.
Con nai à... Trong mọi chuyện...người ta vẫn luôn nói...hãy đặt mình vào vị trí của người khác để hiểu những gì đang diễn ra. Nhưng tao tin chắc mày còn lâu mới hiểu được... Mày tưởng được mua đồ cho hay lắm chắc? Mẹ tao luôn mồm kêu phải tiết kiệm trong khi đấy muốn mua cho tao một cái bàn bé tí xíu chẳng để được bao nhiêu. Và trong khi đó nữa ở trên nhà một mình tao 3 cái bàn gỗ to lênh khênh. Tao nói là mẹ thuê xe chở hết xuống ko phải mua. Mẹ tao cứ tỏ thái độ kiểu đếch gì đấy. Xong rồi lại chê tốn kém (!!?). Mày cộng trừ nhân chia hộ tao phát xem tiến phí vận chuyển đống đồ ấy liệu có hơn cái số tiền mẹ tao bỏ ra sắm hết thứ nọ thứ kia ko? Lại còn xe đạp nữa. Bảo mang từ nhà đi thì tiếc cái xe bền đi mấy chục năm sợ bị ăn trộm mất. Thế cũng lại bỏ tiền túi ra vác về một đống sắt vụn ọp ẹp. Cuộc đời tao căn bản là đã được mua cho nhiều thứ lắm rồi. Mà toàn thứ thừa thãi thôi à. Bản thân tao muốn tiết kiệm và dùng những thứ đáng dùng thôi. Chứ hoàn toàn không giống như mày. Nếu mày được mẹ tao chăm sóc chắc phải hạnh phúc phát khóc lên được ấy. Mày thấy có vui không mày?
Đến lúc qúa sức chịu đựng thì... Đấy là tao còn sĩ diện sợ ở đây đống người... Chứ mai kia chắc chắn tao sẽ nói cho mẹ thân yêu của tao vuốt mặt không kịp luôn. Tưởng mình là thánh chắc? Tao ghét cái kiểu...
Xin lỗi mày chứ tao cần đếch gì kiểu quan tâm như thế? Tao có yêu cầu như thế đâu. Trước lúc ở nhà thì dài mồm ra nói này nói nọ là bây giờ tao phải ở một mình rồi, tự túc đi nhé ko ai lo cho đâu... Mịe....xong rồi tò tò vác xác lên đi theo tao rồi dọn dẹp từng li từng tí một. Tao ko có quyền phản đối chỉ biết tròn mắt nhìn thôi...
Mẹ tao lên theo đấy. Đời đúng là ác mộng giữa ban ngày. Ban đầu mẹ tao còn nhỏ nhẹ. Nhưng đến lúc bàn đến chuyện sắm đồ đạc lại sinh sự. Chỉ muốn làm theo ý mình. Tao phản đối thì bảo phát điên lên vì tao, rằng tao là một con quái thai khó tính, không ai có thể ưa được tao, là loại ko biết hòa đồng với mọi người, lần sau sẽ ko bao giờ lên chỗ trọ của tao nữa......Rất là đạo đức giả.
Mày ở trên đấy ai quản lý mà ăn chửi hả ?
Thế mày định học chỗ nào? Tao đang buồn nôn đấy
hôm nay t lên dhcnqn mày ạ, nhieu đứa lớp minh lắm, chiều nay thì t ngủ, hìhì
Mày ngủ cả ngày luôn đấy à?
Tí nữa tao phải liệt kê ra giấy mới được
Lên rồi mới thấy mình bỏ quên nhiều thứ quan trọng qúa.
Ê mày bảo tao ko được thay đổi giọng nói là sao?
Hôm qua tao phải đi chơi để quên đi sự chán đời chớ mày. Nhảy sang phòng bạn bên cạnh chơi. Trước mắt là đã tìm thấy đồng minh. Có 2 người